Tác phẩm: Đến đây
nào bác sĩ của anh
Tác giả: Như Thi
Vấn
Giới thiệu:
Bạn cô nói: "Thật ra con người không thể nào quên đi
quá khứ, quên quá khứ có nghĩa là phản bội. Nhưng con người phải nhìn về phía
trước, không thể sống mãi với quá khứ."
Cả anh và cô đến với nhau mang theo cả một quá khứ khắc sâu
đầy đớn đau của mỗi người. Anh không mang theo một trái tim mới biết lần đầu
rung động mà là một trái tim đã từng trải qua những vết thương tưởng không thể
gượng nổi, cô cũng không nhìn đời bằng đôi mắt trong veo, ngây thơ chưa từng trải
mà là đôi mắt đã từng chứng kiến sự chia hợp như một phần của cuộc sống. Nhưng
có nghĩa lý gì một khi tình yêu đến, như một liều thuốc cải tử hồi sinh, trái
tim đau thương lại một lần nữa đập lên những nhịp mạnh mẽ và gấp gáp, đôi mắt từng
trải lại một lần nữa ngắm theo một bóng dáng mải mê, không thể kiềm chế !!!
Trình Vũ Phi là một bác sỹ lạnh lùng, tuyệt đối chỉ động khẩu
không động thủ nhưng lời nói của cô có thể khiến Tô Nhất Minh - một đại nam
nhân sáng chói vừa sợ vừa tức đến bạc cả tóc. Tại sao à ? Cô đơn giản chỉ vô
tình kể một số câu chuyện khủng bố mà cô biết cho anh nghe thôi mà, ví dụ như
" Sao anh không uống thuốc? Anh thật quá xem thường sức khỏe, tôi biết một
anh chàng, mới hai mươi mấy tuổi, bị sốt nhẹ nên cậu ta xem thường, kết quá giờ
đã chết rồi...". Rõ ràng cô biết một doanh nhân thành đạt như anh quý nhất
là mạng sống, thế mà cô cứ "động khẩu" một chút là y như rằng có người
cũng nghĩ như anh "giờ chết rồi", bảo sao mà anh không sợ hết cả hồn.
Còn sao lại tức ư? Cả một quyển bí kíp tán tỉnh anh rút ra sau bao nhiêu năm
chinh chiến giờ cứ đụng đến cô là y như rằng nó phản chủ, tại sao cô lại không
thể suy nghĩ như những phụ nữ thông thường kia chứ? Và trong khi anh đau đầu với
những tuyệt chiêu của mình, còn cô cũng đang tự cảm thấy xấu hổ vô cùng khi một
bác sỹ bao nhiêu năm kinh nghiệm như cô mà cứ gặp anh là y như rằng chuẩn đoán
nhầm bệnh thì những bánh xe của tình yêu cứ dần dần quay những vòng đều đặn.
Thông tin tác giả:
Như Thi Vấn - Một người bình thường, mắt mở trừng trừng nhìn
thời gian từng ngày từng ngày trôi qua như điện xẹt. Một hôm bỗng phát hiện tài
sản lớn nhất của mình chính là nằm mơ. Cho nên ghi chép lại những giấc mơ giữa
ban ngày này hy vọng có thể kết nối hiện thực trần trụi với mộng tưởng mờ mịt,
để có thể đi đến khu vườn mộng tưởng đầy hoa giữa bầu trời.
-----------------------------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét