Tác phẩm: Cô
phương bất tự thưởng
Tác giả: Phong Lộng
Giới thiệu:
“…Nữ tử có thân hình mảnh mai này lại độc như nọc rắn, đẩy
chàng vào chỗ chết. Đáng lẽ chàng phải coi nàng là kẻ thù lớn nhất trong đời,
giết được mà sảng khoái.
Nhưng… Tại sao cánh tay lại không theo ý chí của chàng, càng
ôm nàng thêm chặt.
Không muốn buông tay!
Thân thể mềm yếu ấy, những ngón tay thon thả ấy, và cả khuôn
mặt thanh tú ấy giờ đang lạnh cóng, lạnh đến đỏ ửng da thịt. Thường ngày, nếu lạnh
đến ửng đỏ thế này, nàng đã cuộn tròn trong lòng chàng như một con mèo nhát
gan.
Đã quen nghe nàng đàn hát, quen nghe nàng cười nói, quen với
khi nàng uể oải dựa vào giường, cùng chàng duyệt công văn. Đã biết lai lịch của
nàng không đơn giản, lại cứ tưởng có thể dễ dàng ngầm khống chế. Cứ tưởng chỉ cần
chút kế mọn, bắt được kẻ đứng sau kia, là có thể bắt được cái người hay nói dối
kia về lại bên mình.
Có ai ngờ mọi sự thay đổi trong khoảnh khắc, gậy ông lại đập
lưng ông. Cứ tưởng có thể giữ mãi con chim phỉ thúy trong lòng bàn tay, có ai
ngờ nó lại vỗ cánh bay về bên cạnh chủ nhân mình.
Còn chàng, vẫn không muốn buông lỏng vòng tay. Quen bế nàng,
ôm nàng, hôn nàng. Ngón tay, vẫn còn lưu giữ xúc cảm lướt qua cánh môi hồng.
Chàng quen rồi.
Chàng quen rồi…
Nữ tử đáng ghét, đáng hận,đáng giết nhất thế gian. Nữ tử yếu
đuối nhất, thông tuệ nhất, đáng yêu nhất thế gian.
Người mà chàng khổ sở truy đuổi, chính là tuyệt thế giai nhân
này.
Sở Bắc Tiệp khẽ nhắm mắt,bao nhiêu suy nghĩ đang giày vò
trái tim chàng.
“Vương gia, hãy thả thị nữ của ta ra.”
Thả nàng? Nàng sẽ điđâu?
Nàng lừa ta, dụ ta, saocó thể nói đi là đi?
Khắp thế gian này, ta chỉmuốn có một mình nàng…
Thông tin tác giả:
Đang cập nhật ….
-----------------------------
0 nhận xét:
Đăng nhận xét